Triết lý Khai sáng có nguồn gốc từ châu Âu vào thế kỷ 18 và trở nên phổ biến ở Indonesia trong thế kỷ 19.
Một trong những nhân vật nổi tiếng của triết học Khai sáng ở Indonesia là Raden Adjeng Kartini.
Triết lý Khai sáng nhấn mạnh tự do tư tưởng và hành động, cũng như chỉ trích thẩm quyền và giáo điều.
Các nhà tư tưởng Khai sáng ở Indonesia thường gắn liền với phong trào chủ nghĩa dân tộc và cuộc đấu tranh giành độc lập khỏi chủ nghĩa thực dân.
Một khái niệm quan trọng trong triết học giác ngộ là chủ nghĩa duy lý, cụ thể là niềm tin rằng kiến thức phải dựa trên ý thức chung và bằng chứng thực nghiệm.
Triết lý Khai sáng cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục và phát triển tiềm năng của con người.
Một số nhà tư tưởng Khai sáng ở Indonesia cũng chỉ trích các thực tiễn xã hội được coi là không công bằng, chẳng hạn như hệ thống đẳng cấp và nô lệ.
Triết lý Khai sáng ở Indonesia không chỉ giới hạn ở trí thức, mà còn ảnh hưởng đến sự di chuyển của người dân và cộng đồng rộng lớn hơn.
Các nhà tư tưởng Khai sáng ở Indonesia cũng tạo ra các tác phẩm văn học và nghệ thuật truyền cảm hứng cho phong trào chủ nghĩa dân tộc.
Mặc dù triết lý của Khai sáng không còn là trường học chính trong suy nghĩ của Indonesia, sự thừa kế và ảnh hưởng của nó vẫn được cảm nhận trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống.