Trong kỷ nguyên trật tự mới, Tổng thống Soeharto cai trị Indonesia trong 32 năm, từ năm 1967 đến 1998.
Trong kỷ nguyên trật tự mới, các phương tiện truyền thông đại chúng ở Indonesia đã bị chính phủ kiểm soát và không có tự do báo chí.
Trong thời đại trật tự mới, các đảng chính trị chỉ được phép một bên, cụ thể là nhóm làm việc (Golkar).
Suharto được biết đến như một nhà lãnh đạo rất độc đoán và có quyền kiểm soát chặt chẽ đối với xã hội và chính phủ.
Trong kỷ nguyên trật tự mới, nhiều nhà hoạt động và nhà phê bình của chính phủ đã bị bắt giữ, bị tra tấn và thậm chí bị giết bởi lực lượng an ninh.
Mặc dù Suharto đã lãnh đạo Indonesia trong hơn ba thập kỷ, ông không bao giờ được người dân bầu chọn trực tiếp.
Chính sách kinh tế của Suharto được gọi là phát triển tiền tệ đã thành công trong việc gia tăng tăng trưởng kinh tế của Indonesia, nhưng cũng gây ra các vấn đề như tham nhũng và bất bình đẳng xã hội lớn.
Năm 1998, các cuộc bạo loạn và các cuộc biểu tình lớn xảy ra trên khắp Indonesia, cuối cùng buộc Suharto phải từ chức.
Sau khi Suharto từ chức, Indonesia đã trải qua một giai đoạn chuyển đổi sang dân chủ được tô màu bởi cải cách chính trị và thay đổi hiến pháp.
Mặc dù nền dân chủ đã được thực hiện ở Indonesia, nhưng vẫn có một số hành động độc đoán do chính phủ thực hiện, chẳng hạn như vi phạm nhân quyền và đàn áp các nhóm thiểu số.