Lý thuyết phim lần đầu tiên xuất hiện ở Indonesia vào những năm 1950 khi bộ phim trở nên phổ biến trong người dân.
Lý thuyết phim ở Indonesia đã phát triển nhanh chóng vào những năm 1980 khi nhiều trường đại học mở các chương trình nghiên cứu phim.
Một trong những nhân vật lớn trong lý thuyết của bộ phim Indonesia là Arifin C. Noer, được gọi là đạo diễn và nhà phê bình phim.
Lý thuyết phim Indonesia thường tập trung vào các khía cạnh xã hội và chính trị trong phim.
Khái niệm về hương vị hoặc cảm giác thường được coi là quan trọng trong lý thuyết phim Indonesia, và thường được sử dụng để mô tả kinh nghiệm của khán giả.
Lý thuyết phim Indonesia thường xem xét bối cảnh văn hóa và lịch sử trong việc giải thích một bộ phim.
Khái niệm về chủ nghĩa hậu thực dân thường được sử dụng trong lý thuyết phim Indonesia để mô tả mối quan hệ giữa Indonesia và các quốc gia thuộc địa của nó.
Lý thuyết phim Indonesia thường làm nổi bật vai trò của phụ nữ trong phim, cả với tư cách là nhân vật chính vừa là kịch bản và nhà biên kịch.
Khái niệm về trí tuệ địa phương thường được sử dụng trong lý thuyết phim Indonesia để mô tả sự độc đáo của văn hóa Indonesia trong việc giải thích một bộ phim.
Một số lý thuyết phim Indonesia tập trung hơn vào các khía cạnh kỹ thuật của phim, chẳng hạn như điện ảnh và thiết kế âm thanh, thay vì trong các khía cạnh kể chuyện hoặc xã hội.