Chủ nghĩa thực dụng là một lý thuyết đạo đức nói rằng hành động đúng đắn là hành động tạo ra lợi ích lớn nhất cho số lượng người.
Khái niệm về chủ nghĩa thực dụng lần đầu tiên được giới thiệu bởi triết gia người Anh, Jeremy Bentham, vào thế kỷ 18.
Bentham phát triển nguyên tắc chủ nghĩa thực dụng bằng cách đề xuất ý tưởng rằng hạnh phúc của con người là mục tiêu chính của sự tồn tại của họ, và bất kỳ hành động nào cũng phải được đo lường dựa trên tác động tích cực của nó đối với hạnh phúc của con người.
Trong bối cảnh của Indonesia, chủ nghĩa thực dụng đã được sử dụng trong nhiều chính sách công, chẳng hạn như trong phát triển cơ sở hạ tầng và bảo vệ môi trường.
Việc áp dụng chủ nghĩa thực dụng trong các chính sách phát triển cơ sở hạ tầng có thể được nhìn thấy từ những nỗ lực của chính phủ nhằm tăng khả năng tiếp cận và thoải mái của giao thông công cộng dự kiến sẽ cải thiện phúc lợi của cộng đồng.
Trong khi đó, việc áp dụng chủ nghĩa thực dụng trong bảo vệ môi trường có thể được nhìn thấy từ những nỗ lực của chính phủ nhằm giảm lượng khí thải nhà kính và cải thiện chất lượng không khí dự kiến sẽ cải thiện phúc lợi của con người nói chung.
Tuy nhiên, những lời chỉ trích về chủ nghĩa thực dụng cũng nổi lên ở Indonesia, đặc biệt là trong bối cảnh nhân quyền và công bằng xã hội.
Một số nhà phê bình coi chủ nghĩa thực dụng là quá tập trung vào lợi ích của đa số và bỏ qua lợi ích của thiểu số.
Ngoài ra, các nhà phê bình cũng nêu bật vấn đề đo lường lợi ích và tổn thất, thường khó đo lường một cách khách quan.
Tuy nhiên, chủ nghĩa thực dụng vẫn là một trong những lý thuyết đạo đức quan trọng trong bối cảnh Indonesia và được sử dụng như một hướng dẫn trong nhiều chính sách công.